Mưa, chỉ là cơn mưa đầu mùa |
Tôi bước ra đường trên chiếc xe cúp đi làm với váy áo chống nắng trông có vẻ tả tơi, cơn mưa bỗng đổ về làm ướt át cả con đường. Rồi mùa thu đến rồi phải chăng? Cơn mưa kéo về trên đầu ngõ, mưa cả một vùng trời, mưa ướt cả tâm hồm.
Từng chiếc lá đầu thu cũng cuồn cuộn theo dòng nước chảy, mây ở tầng không bỗng sà xuống như muốn kéo hết đi những bụi bặm của ngày qua. Hàng cây từ phía xa cũng bỗng lả lơi trong cơn mưa chiều.
Ai đó, ở cuối con ngõ đứng trông ngóng điều gì đó hay đang lặng mình dưới cơn mưa?
Tiếng xe cứ kêu pặc pặc lên từng tiếng như một người đau đang nghẹt thở. Lại bị ngấm mưa vào nên có dấu hiệu ốm đau. Con đường xa cứ hoài xa xăm trong đôi mắt, phía trước con đường là những con đường. Hàng cây cứ đổ dần về trong đôi mắt, là ánh mắt của kẻ mơ hồ tiến về phía trước trong cơn mưa. Mặt kính cũng bỗng mờ nhòe đi, từng hạt mưa đọng lại kéo thành vệt dài, loang lỗ và mờ câm.
Dòng nước bên bờ sông cứ xiết chặt như muốn cuốn trôi tất cả những gì còn đọng lại bên ven bờ sau những tháng ngày bám víu. Cuồn cuộn, dồn dập và chảy đi!
Mưa qua từng ô cửa đọng lại những giọt cảm xúc |
Mùa thu sắp đến rồi ư? Cơn mưa chiều lả lướt từng đợt như muốn cuốn trôi đi những vướng bận nào đó trong tâm hổn. Có lúc cuồn cuộn, có lúc rả rích nhưng từng giọt mưa ngày càng ngấm dần. Từng hạt một, mát rồi lạnh rồi mang đến cho con người ta cảm giác buốt lạnh.
Chẳng mấy khi, người ta lại được tưới mát cho tâm hồn, được thả trôi những cảm xúc của mình trong mưa. Mùa thu và những cơn mưa đầu mùa như báo hiệu cho chúng ta những biến chuyển của đất trời và cả riêng mỗi chúng ta.
Cứ đắm mình trong mưa, để tận hưởng và để chậm lại giữa những bề bộn cuộc sống. Chẳng mấy khi người ta lại được hạnh phúc trong những cơn mưa bất chợt giữa thành phố xa lạ. Để thấy mình được sống, để tưới mát tâm hồn và để mỉm cười vì hạnh phúc.
Mưa cứ rơi, cứ rơi. Còn ta cứ đi, và đi........... cứ thế đi!
Hoàng Kiều Oanh
Ảnh: Sưu tầm
No comments:
Post a Comment