Cùng đoàn làm phim OT HOUSE tham gia dự án làm phim 48 giờ, đó là những kỷ niệm TUYỆT VỜI của chính tôi và tất cả các anh chị em trong đoàn suốt hai ngày qua.
Một phân cảnh trong phim "Thuật trường sinh" |
Tôi còn nhớ, hôm đó là thứ 7 ngày 24 tháng 8, sau giờ tan làm, tôi chuẩn bị lên xe chạy về để kịp đến với ekip phim chuẩn bị tinh thần để bốc thăm đề tài. Nhưng thật không may, xe tôi lại gần hết sạch xăng, nhưng lúc đó trong đầu tôi vẫn cứ nghĩ là mình mới đổ xăng đầy bình thì làm sao mà hết được. Ai dè, chạy được một đoạn thì xe tắt máy thật. Hóa ra, trước hôm đó tôi lại bị đi lạc đến tận hai lần bởi những quảng đường rất xa. Tôi buộc phải gọi cho Đông nhờ cô ấy mua cho tôi ít xăng. Lúc đó cũng đã hơn 6 giờ tối, tôi lại càng nóng lòng hơn. Đông không tìm thấy chai không nào nên chẳng thể mua xăng từ chỗ gần nhà trọ của tôi. Cô ấy chạy đến, tôi cứ mong chờ lắm vì sợ lỡ giờ với bên kia. May quá cuối cùng Đông cũng tìm được cho tôi một chỗ mua xăng, hai đứa chạy về chỗ trọ trong lúc tôi cứ thở hổn hển mà cũng lại nóng lòng. May quá bạn tôi cũng đến đón tôi sang đoàn làm phim.
Ở đây có khung cảnh thật đẹp |
Đó là một ngôi nhà với những bạn trẻ tài năng và thân thiện. Đến đó, tôi rất hào hứng và hạnh phúc. Hơn 7 giờ tối, cuộc điện thoại reo lên, đề cũng đã chuyển tới phía đạo diễn, "Thần bí hay lịch sử đương đại" . Mọi người xúm lại rồi lên ý tưởng kịch bản, chúng tôi mất hơn 2 giờ đồng hồ để có thể toát lên tất cả những ý tưởng hoàn thiện. Tôi nhớ, hơn 12 giờ, tôi bắt đầu khó có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ của mình. Tôi cảm thấy thật có lỗi khi mọi người đang lắng nghe, còn mình thì phải xin phép đến góc ghế đầu kia chợp mắt một chút. Tỉnh dậy, cũng hơn 1 giờ, tôi bắt đầu được anh đạo diễn trình bày lại để hiểu ý tưởng hơn và bắt tay để hoàn thiện một bản kịch bản. Có thể nói để hiểu hết dụng ý của cả đoàn cũng như việc sáng tạo nội dung trong thời gian ngắn là điều rất khó và cũng là lần thử sức của mình.
Ngồi gõ từng con chữ, mắt tôi cứ như rời ra, đầu óc thì cứ bay bay như đang trên không. Nhưng chúng tôi chỉ có 48 giờ, mỗi người lại có một vai trò riêng. Tôi biết, anh đạo diễn là một người tài giỏi, tôi thích cách anh trình bày ý tưởng và cách anh lắng nghe tất cả ý kiến của mọi người, và hơn hết tôi cảm nhận được một điều gì đó ở anh giống tôi, phải chăng chúng tôi đều là những con người mang trong mình những khát khao nào đó, với trái tim nghệ thuật sục sôi, phải chăng điều đó cứ khiến cho tôi như tìm được sống trong những thứ mình thích. Tất cả mọi người trong đoàn đều vì "đứa con tinh thần" của mình, mọi người đều cố gắng làm việc một cách tốt nhất.
Phân cảnh này thật huyền bí đấy |
Có lẽ, niềm vui trong những lần đi quay là niềm vui khó quên nhất. Lúc đó cũng hơn 3 giờ chiều ngày 24, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị hết từ đạo cụ, âm thanh, ánh sáng,... để bắt đầu đến địa điểm quay đầu tiên. Chúng tôi đến một nơi thanh tịnh, "trúc lâm viên" xung quanh toàn là rừng trúc, chúng tôi quay ở đó rất lâu, đến hơn 6 giờ thì nhà sư cũng bảo chúng tôi phải ra về bởi sẽ đóng cửa. Chúng tôi xin xỏ để được quay thêm chút nữa. Rừng với tiếng ve kêu, tiếng gió thổi, tiếng lá cứ xào xạc,.. và đoàn làm phim cứ phải tranh thủ để quay những cảnh buổi tối. Từng phân cảnh được phân chia rõ ràng, từng tình tiết được lên để quay, để phù hợp với câu chuyện.
Chúng tôi buộc phải trở về bởi trời đã tối sầm lại, cũng chẳng thể quay thêm nữa. Chúng tôi di chuyển trong cơn mưa về đến một địa điểm rất xa, quay những phân cảnh trong một ngôi nhà đã cũ. Đi một chặng đường xa nhưng ai trong chúng tôi cũng hân hoàn và cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi biết, lúc ấy ai cũng mệt, nhưng đó là công việc mọi người thường làm nên cũng quen. Còn tôi, thì lại là đứa hay ngủ nhất, đặt đâu cũng ngủ được. Tôi còn nhớ, trong phân cảnh lúc đến thăm Bảo Bảo, tôi vặt ra một góc ghế để chợp mắt, rồi lại quay, rồi tôi thấy bạn mình đang ngồi nói chuyện vui ở xích đu, tôi cũng ra ngồi ké, rồi ngủ khi nào chẳng biết. Tôi nằm ngủ dưới trời sương đêm không biết gì cả, cho đến khi gió lạnh và sương đêm khiến cổ họng tôi ho lên, tôi mới chợt tỉnh rồi lại vào trong kia, kéo 2 cái ghế gần lại rồi lăn ra ngủ tiếp. Có lẽ tôi là con bé diễn viên nghiệp dư hay ngủ gà ngủ gật nhất đoàn làm phim. Trong lúc còn nằm vắt ra góc ghế, thì bạn ấy gọi tôi dậy quay phân cảnh cuối cùng. Tôi mắt nhắm mắt mở cùng liền nhập tâm để quay.
Hai ngày quay phim, trong từng phân cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần và mỗi lần quay là một lần chúng tôi cười ngất ra vì diễn. Và mỗi lần quay là những lần cảm xúc trong tôi cũng dâng trào vì hạnh phúc. Tôi hạnh phúc vì ngày bé tôi có ước mơ được trở thành diễn viên, vì mỗi lần xem phim tôi luôn được sống trong những cảm xúc ấy.
Lần này, tôi được anh cho thử sức ở vị trí Biên kịch, rồi sau khi lựa chọn phù hợp, anh lại chuyển tôi sang diễn ở nhân vật chính, nhân vật Đông. Được làm việc dưới hai vị trí dù mệt nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui, thật sự hạnh phúc, đó là niềm hạnh phúc xuất phát từ chính trái tim tôi. Suốt hai ngày lăn xả để làm phim, có lẽ ai cũng rất mệt, nhưng mọi người đều cảm thấy vui. Cái niềm vui ấy lan tỏa trên gương mặt của mỗi người chúng tôi trong đoàn làm phim.
Cho đến gần thời gian nộp tác phẩm, chúng tôi không kịp để đưa toàn bộ short quay của mình vào vì không còn thời gian nữa, bởi đây là cuộc thi phim toàn quốc và Quốc tế. Từng giây, từng phút trôi qua, trái tim chúng tôi cứ rung lên từng nhịp, vì sợ không kịp thời gian nhưng cũng đẩy nhanh tiến độ để hoàn thiện tác phẩm. Mọi người cứ xúm lại để mong chờ tác phẩm được xuất và gửi đi kịp thời gian. May thì chúng tôi đã có tác phẩm, nhưng chúng tôi biết, vẫn có người không hài lòng, bởi tất cả những thứ anh muốn đều chưa hoàn thiện một cách tốt nhất.
Chúng tôi, sau hai ngày lăn xả để làm việc một cách tốt nhất, mọi người dường như cũng mất sức rất nhiều, nhưng ai trong chúng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và những nụ cười hiện lên gương mặt, những nguồn năng lượng vẫn còn đấy, tràn trề và nhiệt huyết.
Sau khi gửi tác phẩm, chúng tôi ghé sang Helio để nhấp chút Strongbow và một ít đồ ăn vặt. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc thật sự. Và chính tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm việc mình thích, với những con người đáng yêu và đam mê nghệ thuật.
Chúng tôi đợi ngày phim được công bố kết quả và được công chiếu để được hội tụ với những công sức mà chúng tôi bỏ ra. Để được hạnh phúc trong chính những thành quả của cả đoàn.
Cảm ơn OT HOUSE và dự án 48hoursfilm đã cho tôi những trải nghiệm thú vị và hạnh phúc nhất từ trước tới nay của tôi, cho tôi được sống trong những cảm xúc và điều mình thích. Cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn vì tất cả!!!
Hoàng Kiều Oanh