google-site-verification=FtYyCRL3nqBV7LX16ZTUfiDeV25Y0MOa8CVm_IxcIQ0 LIFE: Love
Powered By Blogger

Love




      Anh thương mến! Con phố nơi em hôm nay bỗng hanh hao đến kỳ lạ, chiếc lá đầu thu cũng khe khẽ rơi nhẹ nhàng, chỉ còn mình em ngồi đây với nỗi nhớ anh đến chơi vơi, hiu quạnh. Anh à, giờ này anh đang làm làm gì vậy? Anh có còn nhớ nhung em như bao ngày qua nữa không anh? Anh à, em nhớ anh nhiều lắm nhưng em lại chẳng thể có anh cạnh bên ngay lúc này. Em biết làm sao đây, hỡi anh?
       Anh ơi, anh có còn nhớ không? Buổi chiều hôm ấy, khi hoàng hôn cũng dần buông về trên con phố, ánh nắng hiu hắt của trời chiều còn sót lại trong một ngày đầu thu khiến tim em cứ man mác đến lạ thường. Em thấy tim mình ôi sao mong manh quá, những chất chứa ngày qua khiến em như muốn tỏ rõ lòng mình với anh, muốn được nói lời yêu anh như ngày đầu ta hò hẹn. Nhưng, sự cố chấp nơi em đôi khi đã khiến anh mệt mỏi lắm đúng không? Em biết mình là cô gái cố chấp, chẳng bao giờ chịu nhún mình vì ai. Em cứ nghĩ rằng đó là cái cá tính nơi em mà luôn muốn anh phải hiểu thấu, phải chịu đựng được. Em ích kỷ lắm đúng không anh?

Rồi ngày mai em biết mình cũng sẽ mỉm cười quên đi
      
Khoảng thời gian qua, sự im lặng của anh khiến cho em đau đớn thật sự, em trách móc, em ích kỷ trong chính những nghĩ suy của riêng mình. Sự cố chấp cố hữu khiến em không thể chấp nhận được những hờ hững nơi anh. Tình yêu vốn là sự cố gắng từ hai phía đúng không anh? Nhưng tất cả sự đòi hỏi nơi em đã luôn khiến anh chịu nhiều thiệt thòi. Em có quyền gì để đòi hỏi anh phải trao tất cả tình cảm nơi anh cho riêng em, trong khi đó em mới là người thật sự vô tâm, hời hợt với chính những tình cảm nơi anh.
     Sự im lặng của đôi bên khiến trái tim em như nức nở lên từng cơn, cuộn trào và chìm đắm trong những khổ đau. Em dằn vặt, trách móc, em điên cuồng bởi chính thứ tình cảm đang âm ỉ trong tim mình. Tại sao chứ? Tại sao em lại không thể toàn tâm toàn ý bên cạnh anh, tại sao em lại chờ đợi ai đó phá bỏ đi lớp vỏ bọc mà em đã cố công xây dựng bao năm qua? Những tổn thương em từng trải khiến em tự khép kính trái tim mình, không dám mở lòng yêu ai thêm một lần nào nữa. Tại sao lại như vậy? Em cũng là con gái, cũng xứng đáng được hạnh phúc cơ mà. Tại sao em lại mang những vết thương cũ đến tận bây giờ, tại sao em không đón nhận tình cảm nơi anh một cách chân thành nhất?
   Chỉ khi sự im lặng nơi anh càng lớn hơn, em mới càng cảm nhận được sự quan trọng của anh trong cuộc sống của em. Là em đã sai rất nhiều anh ạ, cho đến bây giờ em mới nhận ra được những thiếu sót bên trong em. Là khi em nhận ra được sụ cố chấp của mình là không đáng có, khi ấy em mới thật sự thấu cảm được những gì anh đã phải chịu đựng em suốt thời gian qua.
    Anh à, em xin lỗi! Giờ đây, em nhận ra trái tim mình thật sự cần anh, thật sự rung động với anh rất nhiều. Anh có còn ở đó đợi em nữa không? Mình quay trở về bên nhau và yêu nhau bình yên anh nhé!
    Trên con đường vắng năm ấy, em quay trở lại và bước đi ngược chiều gió trong trời thu lồng lộng. Chiếc lá vàng khe khẽ đong đưa rơi xuống con phố vắng thật hanh hao, thật trống trãi. Lần này, chỉ có riêng em bước đi, mang theo những tâm tình muốn gửi lại anh, người năm xưa đã thương em rất nhiều.
Muốn nhắn nhủ đến anh lời yêu năm xưa em chưa ngỏ. Muốn lại được gần bên anh thêm lần nữa.Và yêu anh như ngày đầu ta mới yêu.
                                                                                                                    Ảnh: sưu tầm
                                                                                                                Hoàng Kiều Oanh

No comments:

Post a Comment